Mô tả
Mẹ Mìn Bố Mìn – Tô Hoài
“Tôi gọi Sâm là cô Sâm vì nó là con gái nuôi một ông chú họ tôi. Rắc rối, tên tuổi của ta theo thứ bậc, thay bằng tên chồng, tên con, tên cháu. Lại thường phải gọi cô Sâm là cô Ngũ – tên thằng con trai. Cô Sâm ngoài sáu mươi, cũng đã mất năm ngoái. Chẳng có bệnh đáng bệnh, mà bệnh già. Người đét như con mắm, bệnh hậu sản. Mòn mỏi dần, nhưng vẫn chỉ ăn cháo đặc như cơm nát – người làng hay thành kiến: có ốm mới phải húp cháo loãng!Một đêm kia, bà lão Sâm nhắm mắt như người đi ngủ.
Vợ chồng thằng Ngũ lo ma cho mạ tươm tất, đầy đủ. hội các vãi già cầm câ phướn, lại đội cấu râm ran kể lể suốt dọc đường đến tha ma. Trong làng, các cụ qui tiên thọ ngoài sáu mươi, đám ma trang trọng và đầm ấm, những trăm vàng điều được gỡ ra thúng, rắc đến như tung hoa từ sân nhà ra đồng. Hai bánh pháo dài hai thước, một bánh đốt lúc trai làng nâng cữu ra xe tang, một bánh nổ thật giòn khi hạ huyệt. Bây giờ không còn hủ tục trẻ con lau nhau cầm cờ trắng đám ma rồi chốc nữa chạy về ăn cỗ, tai làng khiêng cữu rước cữu trên vai, ông lão cao tuổi nhất mặc áo thung lượt thâm cầm sinh gõ nhịp cho đô tuỳ liệu bước lúc đi, lúc đứng, lúc nghỉ và gia chủ còn bày vẽ con trai gậy vông gậy tre, con dâu con gái lăn đường, thương xót thật có, giả vờ ngất và khóc cạnh khoé cũng có…”.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.