Mô tả
Năm Người Gặp Trên Thiên Đường – Mitch Albom kể về Eddie – một thợ bảo trì tại khu vui chơi Ruby Pier. Câu chuyện về những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời ông, và hành trình của Eddie trên thiên đường.
Eddie đã sống một cuộc đời mà bản thân ông cho rằng rất vô dụng. Ông có những hiềm khích với cha của mình. Ông nhập ngũ và trở về với đôi chân mang tật cùng nỗi đau của chiến tranh. Ông yêu và được yêu. Ông gắn chặt mình với công việc mà bản thân ông đã nguyền rủa nó. Ông chết khi cố gắng cứu một đứa trẻ. Và bởi vì ông không biết mình có cứu được nó không, ông cảm thấy cái chết của mình cũng trở nên vô dụng.
Đúng như tên gọi, Eddie gặp 5 người trên thiên đường, chỉ cho Eddie những khoảnh khắc mà Eddie chưa từng thấy. Họ xoa dịu ông và chỉ cho ông thấy sự vô thường và hữu ý của cuộc sống.
Quả thật tôi thích những câu chuyện như thế này. Rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy cay nghiệt. Cách viết đơn giản, không có nhiều ẩn dụ.
Tôi đọc một bài review đánh giá 1/5 trên goodreads. Và kinh ngạc là tôi cũng đồng ý với họ, rằng những bài học dường như sáo rỗng và bất cứ ai cũng có thể bịa ra nó. Nhưng tôi thích nhìn ngắm những chi tiết nhỏ nhặt và ngẫm nghĩ về ý nghĩa của chúng, vì vậy tôi nhìn tác phẩm này ở một góc độ khác không chỉ là 5 bài học.
Cha của Eddie, cũng giống như bất cứ một người cha nào khác, ông sống với những quãng thời gian có phần bỏ bê gia đình. Ông quan tâm tới công việc và bạn bè nhiều hơn là vợ con. Nhưng khi ông đã lớn tuổi, mọi thứ dội ngược về. Ông nhìn Eddie vật lộn với di chứng hậu chiến tranh, và ông cho rằng đó là lỗi lầm của ông, từ những ngày tháng đã bỏ phí. Ông sửa chữa nó theo cách sai lầm giống như đa số những người cha vẫn làm. Eddie và cha xa cách. Nhưng sâu thẳm, cả hai người đàn ông đều ngập tràn yêu thương và tự hào dành cho người kia. Một câu chuyện quen thuộc trong cuộc sống, trong văn học, nhưng vẫn đau đớn. Cha vẫn thường yêu theo cách khác với mẹ.
Eddie đã có một tình yêu tuyệt đẹp. Tôi nghĩ đó là thứ vĩ đại nhất trong cuộc đời ông. Cả cuộc đời, ông chỉ dành tình yêu cho mẹ mình, và một người phụ nữ nữa. Một người, chỉ một người. Tôi không biết phải nói gì hơn. Eddie là một người thợ bình thường, vợ ông là một người phụ nữ bình thường, nhưng thứ tình yêu mà họ dành cho nhau là thứ tình yêu mà tôi tin chắc rất rất nhiều người ngoài kia đang thèm khát, đang cố công bồi đắp và gây dựng. Tôi cứ mường tượng mãi, khoảnh khắc Eddie nhảy cùng vợ mình, hai ông bà, từ từ, chậm rãi, tình cảm…
Thứ đáng sợ nhất trong cả câu chuyện này, chính là chiến tranh. Chiến tranh đi qua, dù người thắng hay kẻ thua, đều mang theo những di chứng vĩnh viễn. Eddie đã bị chiến tranh ám ảnh cả phần đời còn lại của mình dưới hình hài của chấn thương và ác mộng. Những người lính ngã xuống, những người lính đứng lên, họ đều đau đớn cả…
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.